Featured Post Today
print this page
Latest Post

TÔI ĐANG NGHĨ GÌ ĐAY?

Cũng gần 1 tháng nay không vào thăm bolg, hôm nay có thời gian rảnh ngay lập tức vào thăm log liền, nhớ quá blog oi! Ban đầu vào tính tranh thủ ds cái theme mới mà bấyy lâu nay đã có ý tưởng, theme này rất đơn giải về dao diện bên ngoài nhưng nguồn code để khiến nó trở nên hoàn thiện như bản mẫu tớ đã ds thì quá khó đối với tớ! không tìm ra code chán nên viết vở vẩn thế này^^

Mọi người đọc entry đừng cười nha^^ Tớ đang nghĩ yêu 1 người mình thích và chọn 1 người để sống chung(lập gia đình) 2chuyện này có khác nhau không nhĩ?
Và tôi đang đi tìm hạnh phúc, nhưng hạnh phúc là gì? liệu khi tìm được hạnh phúc tôi có thực sự hạnh phúc và có thật sự mãn nguyện không? hay lại tiếp tục tìm kiếm cái gì khác?
Chưa bao h đuợc yêu và yêu như trong phim nhưng tôi nghĩ " bắt đầu từ con tim thì điếm đến sẽ là con tim" hãy sống, yêu và cảm nhận mọi thứ bàng cả trái tim.

BẠN ĐANG NGHĨ GÌ? HÃY CM GÓP Ý VÀ CÙNG SẺ CHIA VỚI MÌNH TẠI ĐÂY NHÉ!^^

3 nhận xét

MẪU THIẾT KẾ THEME BLOG YAHOO!

Hôm nay trời mưa nên gồi ds lại mấy mẫu theme đã từng dùng khi bên 360 plus, mình chỉ up lên mẫu của dao diện tạm thôi, nếu các bạn thấy thích thì lấy về ds lại mà dùng nha, rồi tự tạo thêm cho nó cái molule, mình cũng chưa nghĩ ra được cái module phù hợp với dao diện này nên cũng chưa làm luôn!^^

Đây là ảnh mẫu của 2 theme:


1 nhận xét

TÌNH YÊU = KINH DOANH?

Có phải: No mony, no honey? (không có tiền thì mời anh tiến), tôi đã hởi ít nhất 3 người con gái và những câu hỏi tương tự, kết quả là 80% trả lời chính xác (tuy họ không nói thẳng) 20% còn lại bảo tùy từng loại người!.
Cũng có ư?? những người chỉ cần tình không cần tiên? đang phân vân về câu hởi này và hy vọng lắm có nhều hơn thế những người nghiêng về mặt tình cảm, để những thằng con trai nghèo có thêm tự tin khi tán gái, ở nơi đó nó sẽ không cảm thấy ngại khi mặc bộ đồ đẹp nhất của nó nhưng trong mắt lũ bạn và nàng thì trông nó thật là lúa, hay khi chạy 1 chiếc xe cỗ lỗ xí để chở nàng đi chơi mà không cảm thấy ngại với lũ bạn của nàng và nàng.
 Có hay không khi
John Kenneth Galbraith đã từng nói: “Tiền bạc là điều đơn giản. Nó ngang hàng với tình yêu như niềm vui lớn nhất của con người, và nó ngang hàng với sự chết như nỗi lo lớn nhất của con người”
 Có những lúc nó đã từng nghĩ niếu đã yêu thì phải yêu thật mãnh lệt, yêu nồng nàn, yêu như trong phim Hàn và thật giống trong tiểu thuyết tình yêu. Và liệu chỉ có tình mà không có tiền thì có níu kéo được người ta hay không? và nếu có níu kéo được thì có thể giữ lại người ta bên cạnh mình được bao lâu?
 Tình và tiền là 2 chữ T phải đi lền với nhau, và nó đang còn thiếu chữ T thứ 2, nó biết nếu nó mở miệng ra xin Ba, Mẹ để mua sắm và rước về một con xe thật ngon nhất định sẽ có, nhưng đàng sau những thứ kia Ba Mẹ nó phải đi vay mượn của người ta để gưi cho nó, để nó được bằng bạn bằng bè, nó hiểu và nó không làm thế, nếu làm thế cũng có đó nhưng những thứ đó không phải chính tay nó làm ra, đó là của Ba Mẹ, lệu Ba Mẹ có lo cho nó được cả đời không?
 Tiền bạc, 2 chữ này luôn đi đôi với nhau, khi nhắc đến tiền người ta không quên thêm vào đó chữ bạc, lắm lúc cũng bạc bẽo lắm người ơi!
 Thiết nghĩ nếu yêu đương mà nhìn vào hầu bao của nhau, nhìn vào tiềm năng kinh tế của đối phương thì nó có còn được gọi là tình yêu nữa không? Có nên hay không gọi nó là một phi vụ kinh doanh? theo nó bất kỳ cái gì đã đính vào tiền tệ kể cả tình yêu thì được gọi là kinh doanh, (sự hợp tác làm ăn đôi bên cùng có lợi thế này đã vô tình diết chết đi cái cốt lõi của tình yêu)


                                                                                                                                    Tèo nghĩ vậy nên viết vậy, mong mọi người chém nhẹ ^^

                                                                                                                                         



                                                                                                                                               
0 nhận xét

VÔ ĐỊNH !!??

Khi đối diện với những trào lưu của cuộc đời, khi phải đối diện sức ép của cuộc sống cũng như bị vật chất, danh vọng đè nén con người dễ rơi vào lối sống vô định. Sống mà không biết mình sống trên cuộc đời để làm gì và cũng chẳng biết mình sống vì ai, sống để làm gì và sống như thế nào. Nếu không thức tỉnh, con người sẽ chạy theo vật chất, chạy theo danh vọng và cuối cùng mình chẳng biết chạy theo những cái mau qua chóng tàn đó sẽ mang được gì về bên kia thế giới. Vật chất, danh vọng cũng cần lắm nhưng hình như nó không phải là căn cốt của cuộc đời. Chạy theo nó mãi không chừng sẽ phải hụt hơi, bất an và cuối cùng là không lối thoát.


Vật chất :
Để minh hoạ cho bài dạy giáo lý được tốt hơn, lần nọ, tôi “bấm bụng” mang cái “lép-tóp” thời cổ-lổ-sĩ ra “khoe hàng” với các em giáo lý viên. Thời buổi người ta dùng đến hàng siêu nhanh siêu mỏng mà mình dùng cái cổ-lổ-sĩ xem ra cũng là lỗi mốt lỗi thời nhưng miễn sao nó đáp ứng cho công việc, đáp cho nhu cầu của mình là được rồi.
Vừa bấm công tắc nguồn cũng vừa lúc một em trong nhóm nhẩm nhỉ điều gì đó với đứa bạn ngồi cạnh bên và cười. Vì là máy cùi bắp nên khởi động không được nhanh lắm nên thời gian chờ khá lâu. Vốn hay thắc mắc và tò mò vì sao mà em nói nhỏ cười to nên hỏi em ấy lý do sao em cười. Hỏi xong, em trả lời :

Em thích có cái “lép-tóp” giống như vậy !
Tôi ngạc nhiên hỏi :
Để làm gì vậy ?
Em trả lời :
Dạ để “chát” !
Nghe câu trả lời của em, tôi giật bắn người. Đau lòng lắm nhưng không dám nói gì, tìm cách sang chuyện khác ngay.

Sau buổi học, câu trả lời của em cảm thấy làm sao ấy. Em đang học lớp 11, em của em học lớp 8. Cha em đi làm mướn, mẹ em thức khuya dậy sớm để bán bánh bông lan nuôi hai con ăn học. Ấy vậy mà em lại mơ ước có cái xách tay. Giá như em chịu học một chút thì cũng đành.

Nếu như chịu khó học và đi làm như bao người khác thì chục chiếc xách tay em cũng có chứ huống hồ gì là một cái và là cái cực xịn chứ không phải hàng cổ-lổ-sĩ như của tôi đây. Ước mơ của em hình như vô định vì lẽ ước mơ ấy nó chẳng thực tế với cuộc sống quá khó khăn của cha mẹ. Không chỉ ước mơ cái xách tay thôi nhưng em còn ước mơ có cái di động đời mới để cho “bằng chị bằng em”. Hơn một lần em giận người bạn vì lý do bạn không cho mượn chiếc di động để em xài ???
Danh vọng :
Một lần kia, ở xa nhau và bận bịu lâu ngày nên khó có thể gặp nhau nên bèn bấm máy thăm cha sở nọ vốn quen biết. Hàn huyên tâm sự về chuyện đời, chuyện người, bỗng nhiên nhắc đến chuyện học vị thời nay. Khi nhắc đến chuyện học vị, bằng cấp, vị linh mục ấy nói : “Kỳ này mình tính đi du học vì dạo này người ta sính ngoại quá! Mình có bằng rồi nhưng chỉ là bằng Việt Nam nên không được trân trọng lắm. Có lẽ mình sẽ rời nhiệm sở vài năm để đi kiếm cái bằng ngoại!”

Biết là ngài đùa thôi nhưng đau lắm, nhưng nó là hiện trạng của xã hội và của Giáo Hội nữa. Hình như đang có một trào lưu kiếm bằng ngoại thì phải. Giọng của ngài đượm buồn với dòng chảy của con người thời a móc a còng.

Kiến thức, bằng cấp ngoại quốc không phải là xấu! Tốt lắm đấy chứ! Cần những vị có trình độ, có học thức để giúp cho Giáo Hội, nhưng nó đâu phải là điều căn cốt của đời tu. Nếu ai cũng là giáo sư, là cha giáo thì ai sẽ là người loan báo Tin Mừng cho người nghèo, anh chị em dân tộc thiểu số và những người bị đẩy ra bên lề xã hội. Căn cốt của đời tu phải chăng đó là đời sống thánh thiện, nhân chứng về lòng thương xót của Chúa chứ không phải là mảnh bằng, là một mớ kiến thức cao siêu.

Có bằng nhưng không sống chứng nhân Tin Mừng thì cái bằng ấy cũng chỉ là tờ giấy lộn mà thôi. Vấn đề ở chỗ là làm sao ta minh chứng một Thiên Chúa có thật trong đời của ta chứ ta không minh chứng có Chúa trong sách vở.

Nghe đâu hồi năm ngoái ở bên Phi, một nữ tiến sĩ đạt điểm tối đa luận văn thần học về Thiên Chúa nhưng bà không phải là người Công giáo. Bà nghiên cứu về Thiên Chúa thật xuất sắc nhưng lòng bà không hề tin có Thiên Chúa.

Dài dòng suy nghĩ :

Ước mơ có cái xách tay của em nhỏ kia hay là suy nghĩ đi kiếm cái bằng của ai đó nó làm sao đó. Ước mơ và suy nghĩ ấy hình như nó vô định.
Những ước mơ, suy nghĩ ấy phải chăng thi thoảng nó nổi lên trong lòng ta như một cơn sóng dữ. Ta cần thức tỉnh để dẹp bớt đi ngọn sóng dữ ấy trong đời ta. Nếu như ta cứ để những ước mơ, những suy nghĩ ấy choán ngập lòng ta thì cuộc đời ta sẽ bước đi trong vô định, chúng ta đi nhưng không biết chúng ta đi đâu.
Căn cốt của cuộc đời này không phải là cái xách tay, là tấm bằng, là con chữ, mà là Đức Kitô như Thánh Phaolô đã quả quyết : “Tôi đã không muốn biết đến chuyện gì khác ngoài Đức Giê-su Ki-tô, mà là Đức Giê-su Ki-tô chịu đóng đinh vào thập giá”. (1 Cr 2, 2). Và Ngài vẫn mời gọi mỗi người chúng ta: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi sống, mà là Đức Kitô sống trong tôi. Hiện nay tôi sống kiếp phàm nhân trong niềm tin vào con Thiên Chúa, Đấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi”. (Gl 2,20).

Ắt hẳn chúng ta vẫn còn nhớ hình ảnh của một Gioan Maria Vianney cực kỳ kém thông minh, ngài đã bị tra lên tra xuống về học thức, về trình độ, thế nhưng chẳng ai dám sánh với ngài về lối sống đạo đức thánh thiện. Gioan Maria Vianney đã sống hết mình, hết lòng vì Chúa, vì tha nhân chứ không sống vô định như một số người đã sống. Gioan Maria Vianney có lẽ không biết nhiều về Chúa do khả năng hạn hẹp của Ngài nhưng Ngài đã sống với Chúa bằng cả con tim, bằng cả tấm lòng của Ngài.

Vẫn còn đó những cám dỗ chạy theo lợi lộc của trần gian nhưng vẫn còn đó những cơ hội để cân chỉnh cuộc đời. Chuyện quan trọng, chuyện cần thiết là ta có để cho Chúa Kitô dẫn ta đi hay là ta dẫn Đức Kitô đi theo ta mà thôi.

Hình ảnh của cô bé giáo lý viên, câu nói của cha kia lâu lâu lại dội lại trong tâm trí của kẻ hèn mọn này để thức tỉnh lối sống, cái nhìn của kẻ mọn. Nếu không dừng lại, không cân nhắc những thực tại trần gian cũng như giá trị vĩnh cửu thì kẻ mọn này cũng sẽ rơi vào lối sống vô định mà thôi.

Chúa vẫn để ta tự do lựa chọn con đường của ta đi. Ta dẫn Chúa đi thì cuộc đời ta sẽ vô định còn ta để Chúa dẫn ta đi thì Ngài sẽ dẫn ta đến mạch nước tràn đầy sức sống, tình yêu và hạnh phúc.
                                                                                                                                                                                       
                                                                                                                                                                                      Lm. Anmai CSsR
0 nhận xét

TÈO VÀO BẾP! ^^

Hồi chiều đang đi uống cafe với bạn ngon lành bổng dưng nhận được điện thoại của Mẹ " con về nấu cơm hộ mẹ nấu xong anh em ăn trước đi đừng chờ Ba Mẹ" thế là vội vã chia tay với chiến hưu để về lo việc gia đình,^^

Về đến nhà mở tủ lạnh ra, ngay lập tức nghĩ đến 3 món, 1 xào, 1 món canh và 1 món mặn, và rồi lên kế hoạch nấu món thịt kho trước rồi đến món canh rau sau đó món măng xào, và rồi đưa thịt ra nấu, trong lúc
nấu thịt tranh thủ nhặt rau, nhặt rau gần xong bỗng dưng nghe thoang thoảng đâu đây có mùi gì quen quen, và đưa mắt nhìn qua nồi thịt, ôi thôi khói bốc lên nghi ngút vội tắt lửa và nhìn vào trong nồi thì thấy 1 màu đen đen,^^ lúc này bỏ đi cũng thấy phí đành gắp thịt qua nồi khác cho thêm nước vào nấu tiếp ^^, và tiếp tục đến món canh hehe món canh thì không có chuyện j đáng chú ý, xong 2 món đến món cuối cùng, thấy măng đang còn to quá liền lấy dao thái lại, đang thái ngon lành bỗng dưng thấy phấn khích và vung dao mạnh hơn, nhanh hơn, ai dè không kịp thắng gọt bay luôn 1 miếng da ở ngón giữa, bực mình không thèm thái ra nhỏ nữa để vậy xào luôn ^^. Cho chảo lên bết đổ dầu vào và cũng tranh thủ trong lúc dầu chua xôi đi kiếm miếng băng keo dán lại ngón tay, dán xong và tiếp tục nấu ăn, đầu đang sôi sùng sục bỗng dưng "ngu đột xuất" cho măng vào luôn xèo 1 tiếng dầu bay tung tóa, không kip chạy dầu bắn vào mắt luôn, ôm mặt chạy đi chỗ khác, dụi dụi, chớp chớp ồ không sao chỉ hôi đau 1 tí, lao vào bếp chiến đấu tiếp.

Cuối cùng cũng đến h ăn cũng dọn lên bàn cho máy em đủ 3 món, nhìn vào món thịt 1 màu đen, canh toàn nước, măng bị cháy sém sém, ^^ 2 nhóc đứa thì đưa đũa chọt vào thức ăn, đứa thì ngồi nhăn mặt, tôi đưa mắt nhìn em nó la lên ăn đi! ngay lập tức 2 đứa phải ăn lền, hehe biết vậy la nó ngay từ đầu,

Giờ ngồi nghĩ lại vẻ mặt thảm thương của 2 nhóc khi phải nhai thức ăn của mình nấu thấy mắc cười quá hehe, bữa ăn này chắc nó phải nhớ lâu lắm đây!^^
0 nhận xét

SUY NGHĨ VẨN VƠ VỀ NHÀ TRANH VÀ NHA XÂY!


Trời đang mưa to tâm trạng của người đang cô đơn khi gặp trời mưa + ngồi 1 mình lại suy nghĩ vẩn vơ, vơ vẩn,^^

  Nhìn vào bức ảnh trên tôi nghĩ 99,9% em sẽ chọn ngôi biệt thự kia rồi, và tôi đang phân vân ủng hộ cho em hay chê trách em đây?? Và rồi lại nghĩ trong bản năng sin tồn của muôn vật thì tất cả điều chọn cho mình con đường ngọt ngào nhất, không ai muốn tự ôm khổ vào mình.

 Vâng và tôi sẽ ủng hộ cho em, giống như bao người khác đã nói yêu là nhìn thấy người yêu mình vui vể, được nhận nhiều hạnh phúc hơn khi ở bên cạnh người kia chứ khônh phải là bản thân mình, cái ngày ở phim Hàn Quốc nói nhiều hơn, và nghĩ lại cũng thâý đúng, tâm trạng lúc đang suy nghĩ đến điều này thấy thương cho mình quá, không biết đến khi nào mình mới có đc 1 nghôi biệt thự về mật vật chất và 1 ngôi biệt thự trong tim của người mình yêu đây!
0 nhận xét
 
Support : Tao web dep | Facebook Teo` | Mau blog dep
Copyright © 2011. Tèo - All Rights Reserved
Theme duoc chinh sua boi Henri teo duoc khai thac tu Mas Template
duoc cung cap boi Blogger